Mấy ngày trước, mình tò mò nhấn vào một phim truyền hình Thái Lan có trai xinh gái đẹp. Xem được một lúc, rồi chợt ngẩn ra, và thấy buồn quá. Mình buồn vì một cái phim vô lối và hời hợt như vậy cũng kéo được mình xem tiếp, nghĩa là mình cũng đang vô lối và hời hợt.
Được ngắm các bạn diễn viên xinh xắn đẹp đẽ là một sở thích và nhu cầu. Được giả trí nhẹ nhàng, không phải nổ não nhức đầu khi xem các bộ phim truyền hình như vậy cũng là một nhu cầu. Mình không phủ nhận những nhu cầu đó. Nhưng nếu toàn bộ thời gian mình chỉ xem các bộ phim như vậy thôi thì nó bắt đầu trở thành vấn đề rồi.
Đã lâu rồi mình không đọc nghiêm túc một cuốn sách khó đọc và không kiên nhẫn xem hết một bộ phim khó xem. Hôm qua, khi xem phim Uncle Boonmee who can recall his past lives, một bộ phim của Thái Lan đoạt cành Cọ vàng, mình đã ngủ gật 2 lần. Mình phải đứng lên, vừa đứng vừa xem để giảm cơn buồn ngủ. Nhưng rồi nó vẫn ập tới, vậy là mình vừa đứng vừa ăn nhãn vừa xem phim mới qua hết được một bộ phim hai tiếng rất chậm rãi và khó hiều như vậy. Mình qua hết được vì mình đang xem bộ phim đó trong lớp học, đây là một bài tập. Nếu xem ở nhà, chắc mình sẽ tắt ngay sau 15 phút.
Mình buồn vì mình càng ngày càng lười, càng ngày càng ì. Mình thích chọn những gì nhẹ nhàng và dễ dãi và hời hợt và cạn cợt. Gặp khó là ngại. Gặp thách thức là buông. Ngay cả trong việc xem phim và đọc sách, là những việc cũng không quá khó để làm.
Nhưng có cái gì đẹp đẽ và ý nghĩa sẽ đến từ những cái dễ dãi và hời hợt và cạn cợt đó không? Nếu mình chỉ tiếp cận với những cái dễ dãi và hời hợt và cạn cợt như vầy hoài thì mình sẽ chỉ loanh quanh luẩn quẩn lờ nhờ ở đâu đó dưới này. Làm sao mình đủ rộng mở và thoáng đãng để cùng đi với con sau này?
No comments:
Post a Comment