Monday, August 5, 2019

A city of sadness

0. Hầu Hiếu Hiền kể về tình yêu trai gái hay thật. Họ chỉ gặp nhau, nhìn nhau, nói với nhau đôi câu, rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh nhau, thế là thành tình yêu.

1. Lương Triều Vỹ trẻ quá. Trẻ tới mức mình không nhận ra, như thành một người khác. Thời gian ghê gớm thật, nó biến chúng ta thành những người hoàn toàn khác, cả bên trong và bên ngoài.

2. Đây là phim đầu tiên của Hầu Hiếu Hiền mà mình xem. Mình không có cảm xúc hay ấn tượng gì đặc biệt, không thích cũng không ghét. Những người thích phim của Hầu Hiếu Hiền chắc phải đặc biệt hoặc có gì đó riêng lắm. Phải như thế nào đó mới thích được phim của HHH.

3. Máy quay phim thường xuyên đứng yên một chỗ, các nhân vật cứ vào và ra khỏi khung hình, xuất hiện rồi biến mất. Máy quay phim không đi theo nhân vật.

4. Một bộ phim rất dài và quá chậm rãi, mình mất hai buổi tối mới xem xong. Chi tiết thích nhất trong bộ phim là những khung cảnh tĩnh lặng của thành phố khi không có hoạt động của con người: những dãy nhà, con đường, dãy núi, dòng sông...

5. HHH kể về những biến cố của một gia đình ảnh hưởng bởi thời cuộc. Nếu vào tay đạo diễn khác, bộ phim chắc sẽ khốc liệt hoặc dữ dội hoặc ám ảnh. Nhưng vì là HHH, nên mọi chuyện cứ nhẹ nhàng trôi như thời gian trôi, kể cả cái chết. Đây có lẽ là điểm đặc biệt nhất của phim của HHH.

No comments:

Post a Comment