Thursday, August 15, 2019

Điều ba mẹ không kể

1. Phim quá bình thường và chán. Mình suýt nữa là ngủ gục trong rạp. Chuẩn bị tinh thần là khóc ngập rạp (như lời đồn) vậy mà mình không khóc được cảnh nào, không xúc động gì luôn. Dù mình là một đứa rất dễ khóc và thường xuyên khóc khi xem phim. Đây lại là một phim về gia đình, về thời gian ít ỏi còn lại của đời người, về sự bất lực của con người trước bệnh tật, là những chủ đề thuộc dạng rất nhạy cảm với mình, chỉ cần chạm rất nhẹ là đã chảy nước mắt rồi. Chứng tỏ phim phải chán đến mức nào.

2. Không hiểu sao phim này có doanh thu phòng vé cao. Mình xem suất sáng ở một cái rạp ở BD mà vẫn có 10 người xem, tất cả ngồi xem đến cuối phim. Mà phim này bắt đầu chiếu từ 26/7 rồi, vẫn trụ được đến giờ.

3. Tính phân tích để xem vì sao Phim chán và phim chán ở đâu để sau này mình có làm phim thì tránh mà ... chán quá, chẳng có cảm hứng làm.

4. Thấy rõ được điều này: để chạm được vào cảm xúc của người khác, biên kịch phải xây dựng mọi thứ từ từ và dần dần, phải có một quá trình dẫn dắt và thuyết phục. Chứ không đơn giản mình ném ra một cái gì đó rồi khán giả sẽ khóc hay cười với thứ đó được.


No comments:

Post a Comment